Năm ấy, hết tháng hai rồi mà trời vẫn rét ngằn ngặt,
cánh mạ chiêm ở đầu làng, ba lần gieo, lần nào hạt mộng cũng thâm đen, không
chịu nẩy mầm.
- Trời rét này phải quải thêm gio bếp. Giữ cho mộng ấm
chân, thầy nó ạ! - Sớm tinh mơ, chị hai Phúc dậy khoác tấm áo bông, nói với
chồng.
- Còn sớm lắm. Sương giăng mờ mịt thế kia. Đợi hửng
rồi hãy đi. - ông Phúc húng hắng ho, tung chăn trở dậy.
- Thầy nó trông các con giúp tôi. Tôi đi ù một lát rồi
về. Người còn rét muốn rụng ngón tay, nghĩ càng thương cây mạ. Siêu nước sôi
tôi ủ trên bếp thầy nó pha trà uống đi nhé. Nhớ nhắc bà ém chăn kín cho thằng
nhỏ…
Đôi thúng gio lèn chặt vít cong chiếc đòn gánh, nhún
nhẩy theo dáng người mềm mại của chị hai Phúc ra đồng. Ông Phúc nhìn theo vợ,
thở dài. Mang tiếng lấy chồng là ông Cử, vừa có nghề bốc thuốc, vừa có nghề dạy
học, lại cai quản một cơ ngơi bề thế nhất làng, mà chị hai Phúc cũng chẳng khác
gì một tá điền. Cũng thức khuya dậy sớm thắt lưng con cón ra đồng từ sớm tinh
mơ, về nhà lúc đã nhọ mặt người. Ngoài tháng năm, ngày mười phải thuê thêm thợ
cày cấy, gặt hái, còn lại những lúc nông nhàn, bao nhiêu công việc đồng áng,
nhà cửa, một tay chị làm cả. Cả làng Động ai cũng lấy ruộng rau muống, chum
tương, vại dưa, vại cà, hũ mắm, bè khoai khô, sào khoai lỗ… nhà chị hai Phúc
làm chuẩn mực. Những thứ lương thực thực phẩm dự trữ chiến lược ấy toàn một tay
người đàn bà mới ngoài hai mươi tuổi ấy lo liệu. Chắt bóp, tằn tiện, căn cơ là
phẩm chất cố hữu đã được truyền từ đời cụ kỵ, sang đời bà, đời mẹ, tới đời chị
hai Phúc.
Ra khỏi luỹ tre làng, gió buốt như táp vào mặt. Gánh
gio có lúc như muốn quay tròn, vì gió. Đang định tạt xuống cánh mạ, chị hai
Phúc bỗng đứng sững lại, hai chân như chực khuỵu xuống, khắp người sởn gai ốc.
Có tiếng trẻ con khóc thét ở chân gò ông Đống trước mặt. Tiếng khóc hệt như tiếng
cậu ba Vọng, thằng con trai thứ ba, mới vừa đầy tháng tuổi của chị. Giữ tay
trên hai dẻ quang, chị hai Phúc hơi xoay người lại phía làng để lắng nghe. Hay
là thằng bê giật mình, thức dậy không thấy mẹ? Không phải. Chị trấn tĩnh lại.
Rõ ràng tiếng khóc phát ra từ bụi tầm xuân trên gò ông Đống trước mặt. Thần gốc
đa, ma ông Đống. Hay là ma đói hiện về định bắt nạt người? Chị Phúc toan bỏ
gánh gio, chạy về nhà.
Nhưng rồi tiếng khóc ngằn ngặt của đứa bé cứ níu chân
chị lại. Chị đặt hai thúng tro xuống, cầm ngang chiếc đòn gánh như thứ vũ khí
tự vệ, rồi quả quyết bước tới.
Cái gì kia? Một búi giẻ rách thâm đen bung ra, lăn từ
gốc bụi tầm xuân xuống vệ cỏ, để lộ một cục thịt đỏ hỏn. Chị hai Phúc muốn bổ
chứng khi nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ với đôi mắt sưng húp, cái mũi trắng nhợt,
cái mồm cá ngão khóc ngằn ngặt. Một đứa trẻ hoang thai. Cuống cuồng như chính
đứa con của mình bị ai đó bắt trộm mang bỏ giữa đông, chị Phúc cúi xuống ôm cả
đứa bé và húi giẻ rách vào làng, kéo chiếc áo tơi che gió lạnh, rồi tất tả chạy
về nhà.
Lúc đó, ông Cử Phúc đang ngồi xếp bằng trên sập gụ.
Chén trà đầu tiên trong ngày và hơi thuốc lào cần vương vít từ miệng chiếc điếu
bát băng đồng thau sáng bóng đang làm ông ngây ngất. Từ mấy chục năm nay, thói
quen buổi sáng thức dậy của ông Cử Phúc là vậy. Ông có thể ngồi hằng giờ, cho
tới khi cạn ấm trà ủ trong giỏ tích và say lơ mơ trong khói thuốc lào. Thường
thì ông tự làm cho đầu óc mình trống rỗng. Ông không nạp cũng không giải một
thứ thông tin gì trong não bộ. Đây là một phương pháp dưỡng sinh ông tự luyện
cho mình. Và thấy rất hiệu quả không chỉ cho não bộ mà cả toàn bộ hệ kinh mạch.
Nhưng sáng nay, thông lệ đã bị phá vỡ. Suốt đêm qua,
và cả bây giờ, trong đầu ông vẫn bị ám ảnh bởi lá số tử vi của thằng cu Vọng:
Nhân đầy tháng con, cụ Nhiêu Biểu, thầy dạy của ông, đã lập cho thằng bé lá số
tử vi. Hôm qua, suốt cả buổi chiều, hai thầy trò đã cùng giải chi li đến từng
tiểu hạn. Mệnh vô chính diệu.Tuần Triệt ở cung Thân. Thiên
liệt, Thiên khốc ở cung Phụ mẫu.Lưu hà, Kình dương ở cung
Di, Thớt sát, Phá quân, Tham langtrực chiếu cung Mệnh. Thái dương,
Thái âm, Thiên lương đều ở cung Hãm địa. Số thằng này, y hệt như hai thằng
anh, suốt đời phát vãng, lưu tán.
Nhắm mắt lại, ông Cử vẫn nhìn thấy từng vị trí an sao
của thằng con trai. Kỳ lạ nhất là cả ba lá số của ba thằng con ông đều có
saoKình dương, Kiếp sát đóng ở cung Phụ mẫu. Riêng thằng Vọng, vòng đại
hạn từ 36 đến 48 có sao Lưu hà, Thiên mã trực chiếu cung Mệnh, có thể
chết vì sông nước.
- Anh phải có một thằng con nuôi - Cụ Nhiêu Biểu trầm
ngâm giây lâu, rồi nhìn thẳng vào ông Cử nói chậm rãi - Tam nam bất phú đã
đành. Nhưng nếu có thằng con nuôi sẽ thành tứ hổ bất nhược, nó sẽ phá cái thế
Tuần, Triệt, gánh cho ba thằng con anh cái mệnh phát vãng, lưu tán. Còn tôi,
còn anh, cứ ngẫm mà xem. Đem lá số của ba thằng đối chiếu với anh, tôi lo lắm.
Anh biết lúc an sao cho thằng ba Vọng, tôi giật mình về điều gì không?
- Dạ, có phải vì cháu mệnh Vô chính diệu? - ông Cử dè
dặt trả lời cụ Nhiêu.
- Cũng chỉ một phần. Tôi lo nhất là Tuần Triệt đều
đóng ở cung Thân. Sao Tử vi hãm địa ở cung Di. Đối chiếu với Chu dịch, thằng bé
ứng vào quẻ Độn. Kiền trên, Cấn dưới… Độn tức là lui vì vậy quẻ Độn mới nối quẻ
Hằng. Độn là lui, là tránh, bỏ chỗ này đi chỗ kia. Nó là quẻ dưới trời có núi,
trời là vật ở trên, tính Dương tiến lên, núi là vật cao vót, hình tuy cao vót
mà thể thi là vật đậu. Có Tượng tiến lên mà bị đậu lại không tiến lên, trời bèn
tiến lên mà bỏ nó. Dưới lấn lên mà trên bỏ đi, ấy là xa nhau, cho nên là nghĩa
lánh đi. Hai hào âm sinh ở phía dưới, là khí âm đương lớn sắp thịnh, khí dương
phải tiêu mà lui, kẻ tiểu nhân thịnh dần, đấng quân tử lui mà tránh nó, cho nên
là trốn…
Những điều cụ Nhiêu Biểu nói, khiến ông Cử hoang mang.
Ông đi lại kệ sách toan lấy cuốn Kinh Dịch xuống xem lại, thì có tiếng bước
chân hốt hoảng của vợ.
- Kìa u nó, có việc gì phải không?
- Tôi bắt được đứa bé này ngoài gò ông Đống, thầy nó ạ
- Tiếng chị hai khản đặc, run run - Có người hoang thai vứt nó trong bụi cây.
Thoạt đầu nghe tiếng đứa bé khóc, tôi cứ tưởng ma trêu…
Ông Cử Phúc lật đật lấy tã lót của cậu ba Vọng, giúp
vợ thay cho đứa bé. Có sự trợ giúp của chồng, chị hai đã hết run.
Bằng những động tác thuần thục và kinh nghiệm của
người mẹ, chị ủ đứa trẻ trong lớp tã lót mới. Mở ra mới biết đó là một bé trai,
dái thâm như quả hồng xiêm rụng. Ngay phía dưới rốn nó, có một vết da màu lông
chuột bằng đồng xu, như một vết đánh dấu vô tình của tạo hoá.
- Nhà mình có phúc rồi - chợt nhớ đến lời cụ Nhiêu
Biểu, ông Cử Phúc gật gù nói với vơ, - nó đang đói lả đi kìa. U nó cho bú đi.
Chị hai Phúc cởi khuy áo ngoài, thốc tấm yếm màu hoa
hiên, lộ ra bầu vú trắng bóc, căng tròn. Ấn nhẹ hai ngón tay vào núm vú cho sữa
chảy ra, rồi chị ấp miệng thằng bé vào ngực mình. Choàng tỉnh sau cảm đói lả và
quặn rét, thằng bé ngoạm chặt núm vú, như một gã háu ăn và tham lam, nó mút
chùn chụt.
Nhìn cái miệng nhỏ xinh loe ra, đôi má hõm vào với một
ham muốn của bản năng sinh tồn, người đàn bà bỗng động lòng trắc ẩn. Những va
chạm hít hà vô thức đã dội vào tâm hồn vốn đa cảm và nhân hậu của chị, đẩy nước
mắt trào ra hai khoé.
- Ầu ơ đói lắm đây mà. Nó tệ quá phải không? Nỡ vứt bỏ
người ta giữa bụi tầm xuân. Nó đâu còn là cái giống người, đúng không? - Chị
nói chuyện với thằng bé, nhìn vào đôi mắt ti hí như mắt chuột của nó với tất cả
tình cảm thân thương của người mẹ. Chị mường tượng ra một người đàn bà trẻ đang
như điên dại ngoái đồng. Người đàn bà ấy đang bị dồn đuổi đến bước đường cùng.
Chị ta là ai? Một cô gái trê bị ăn phải bùa ngải lầm lỡ hay một thân phận lẽ
mọn bỉ ruồng bỏ? Sao chị ta không để lại một lời nhắn gửi, một dấu tích gì? Sao
chị ta không mang đứa trê đến một nhà thương làm phúc hay gửi gắm ở một ngôi
chùa? Thằng bé sẽ lăn xuống ruộng, bị sặc trong bùn, sẽ bị kiến bu, rắn cắn,
quạ mổ, hoặc bị chết rét vì gió bấc, mưa phùn…
Bất giác chị hai Phúc thảng thốt nhìn ra khoảng trời
xám ngắt mờ mịt cuối làng. Vẳng trong gió hình như có tiếng ai gào khóc. Chị
như nhìn thấy rõ một người đàn bà đầu tóc xoã xười quần áo tơi tả, bộ mặt vô
hồn đang vật vờ trên đường đồng hun hút, đang lê bước trở lại bụi tầm xuân trên
gò ông Đống với nỗi dày vò và trái tim giằng xê.
Trong khi chị hai Phúc thầm chuyện trò với đứa bé thì
ông Cử Phúc lặng lẽ đi lên nhà thờ. Năm gian điện thờ im phắc. Mùi hoa huệ thơm
thoảng, tinh khiết và mê hoặc. Khoác chiếc áo the, đội khăn xếp, ông Cử thay
nước cúng rồi thắp một tuần nhang. Khói hương bảng lảng gợi không khí thâm
nghiêm huyền bí ông Cử tưởng như mình đang hầu chuyện các bậc tiền nhân.
- Duy… Việt Nam quốc, Sơn Minh tỉnh, Phương Đình
huyện, Phương Tú xã, làng Động trung thôn. Tin thần tín chủ Nguyễn Kỳ Phúc,
kính bái Cao tằng tổ khảo, Cao tằng tổ tỉ, Bá thúc huynh đệ, Cô di tỉ muội, Táo
phủ thần quân, Lục vị gia thần, trăm muôn vạn mớ lạy…
Ông Cử Phúc như hồi tưởng lại cả một chặng đường xa
lắc từ thời các bậc tiền nhân mở đất ở làng động, cho tới đời ông, đời cha
mình. Ông báo cáo về việc ba thằng con trai của ông có thêm một thằng em trai
nữa. Ông kính xin tổ tiên gia ân phúc cho thằng bé, cho nó một cái tên của dòng
họ Nguyễn Kỳ.
***
- Con chó này háu ăn lắm. Mình để nuôi, thầy nó ạ -
Chị hai Phúc nói khi ông Cử từ nhà thờ đi xuống. Gương mặt chị bừng sáng như
đức Phật Quan Thế âm vừa cứu vớt một sinh linh. Đôi mắt rời rợi một thứ ánh
sáng tràn ngập hạnh phúc.
Cái cảm giác nhộn nhột đê mê được truyền từng tia sữa,
được đùm bọc che chở cho cái sinh linh bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng chị với
sự thoả thuê, mãn nguyện, an bàng, khiến chị không giấu nổi chồng những viễn
cảnh ngày mai - Để hai con chó cùng bú chung, chúng càng thi nhau hay ăn chóng
lớn, thầy nó ạ. Nhà mình thêm một suất đinh, là tứ hổ, chẳng sợ thiên hạ bắt
nạt.
Ông Cử Phúc cảm thấy như tâm hồn ông đang được dội
từng đợt sóng hạnh phúc. Ông lại khám phá thêm một phẩm chất tuyệt vời, một tấm
lòng vị tha nhân hậu của người bạn đời đã cùng ông ngọt bùi cay đắng. Mới đó mà
đã sáu năm.
Lại nhớ cái năm chị cả Phúc bị chết vì hậu sản, thằng
Khôi mới vừa hai tuổi. Hằng tháng ròng, đêm đến ông ngồi chong đèn thở dài
thườn thượt, khi thằng cu Khôi khóc ngằn ngặt trong lòng bà nội vì nhớ hơi mẹ.
Thương con một phần, nhưng xót mẹ bội phần. Đợi hết giỗ đầu chị cả Phúc, ông
bằng lòng để bà Đồ Kha sửa cơi trầu xin cưới Ân.
Cô Vũ Thị Ân, mười bẩy tuổi, là con út cụ Nhiêu Hanh,
một địa chủ bị sa sút của vùng bãi trồng dâu dệt lụa. Ngày còn sinh thời cụ Đồ
Kha, giữa cụ đồ và cụ Nhiêu đã có lời hứa sẽ gả con cho nhau để làm chỗ thông
gia đi lại. Hiềm nỗi, năm anh con trai cụ Đồ Kha đến tuổi thành gia thất thì
con gái cụ Nhiêu Hanh quá nhỏ. Hai bên đành thất hứa. Năm chị cả Phúc mất, cô
Ân mười sáu tuổi, nhiều trai làng ngấp nghé, nhưng cụ Nhiêu Hanh nhất định chỉ
đánh tiếng với cụ Đồ Kha bà, muốn nhắc lại lời hứa xưa. Cho nên, với ông Cử
Phúc, việc cụ Nhiêu Hanh gả con gái yêu cho ông là một nghĩa cử cao cả, một kỳ
vọng lớn lao, giống như vua Trần xưa vì nghĩa lớn, vi đại sự quốc gia mà gả
Huyền Trân công chúa cho vua Chiêm Chế Mân vậy. Cô Ân kém ông Cử Phúc hai mươi
tuổi đáng tuổi con, lại đang tuổi dậy thì, đẹp rờ rỡ như đoá hoa hàm tiếu. Cuộc
hôn nhân quá bất ngờ đối với cô Ân, nhưng lại tất yếu như định mệnh, như đạo lý
của Khổng Nho "cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy", khiến cô chỉ xao xuyến,
lo âu và hơi có phần hoang mang khoảng một hai tuần trước ngày cưới. Người đàn
ông tục huyền với cô đã có một cậu con trai ba tuổi, lại đã qua kỳ tam thập nhi
lập khiến cô lo lắng đến trách nhiệm và bổn phận hơn là chờ mong hạnh phúc.
Chao ôi, cái đêm hợp cẩn, là một đêm nhớ đời đối với cả hai người.
Cô Ân nằm nép trong góc giường, người bó chặt trong bộ
quần áo cưới ban ngày, khóc thút thít. Nỗi sợ hãi, chen một chút tủi thân, một
chút nhớ cha mẹ, một chút mặc cảm… làm cho khắp người cô cứ run lên từng đợt.
Ông Cử dường như nhận rõ những điều đó. Ông nằm bất động, hai tay khoanh trước
ngực, mắt nhìn chong chong lên nóc buồng. Ông cảm thấy mình vừa như có lỗi với
người vợ quá cố, vừa như quá tàn nhẫn, ích kỷ, không xứng đáng đối với sự trinh
trắng, ngây thơ của Ân. Thật lạ, trong lòng ông không hề mảy may chút dục vọng.
Những ý nghĩ khiến tâm hồn ông trong suốt, thánh thiện. Ông lặng lẽ khóc và ngủ
thiếp đi từ lúc nào.
Đêm tân hôn trở thành một đêm thuần khiết, không giới
tính. Đó là cột mốc dẫn dắt và định hướng cuộc hôn nhân của họ mỗi ngày thêm
tràn đầy một thứ tình yêu mang đậm màu sắc đạo lý và lòng biết ơn, trân trọng,
nâng đỡ nhau. Ba năm sau, cô Ân, giờ được mọi người gọi là chị hai Phúc, bà Cử
Phúc, sinh bé Nguyễn Kỳ Vỹ, hai năm sau nữa sinh tiếp bé Nguyễn Kỳ Vọng. Ba anh
em nhưng ít ai biết chúng cùng cha khác mẹ. Thậm chí cậu cả Khôi được chị Ân
nuông chiều hơn hai đứa nhỏ. Mọi chuyện từ ăn mặc, thuốc men, học hành bao giờ
chị cũng xếp Khôi ở hàng số một. Khôi là anh cả, phải được ưu tiên đặc biệt thì
sau này mới "quyền huynh thế phụ", giúp các em lo việc gia đình - Chị
Ân thường nhắc với chồng như thế…
- Tam nam bất phú. Giờ mình lại có thêm một nữa là tứ
nam. Tứ hổ bất nhược, nhà nó ạ - ông Cử Phúc kéo một mồi thuốc lào lơ mơ nhìn
cụm khói tản trong gió, tự gật gù vì một ý tưởng chợt đến - Mình sẽ đặt tên cho
thằng bé là Nguyễn Kỳ Quặc, u nó ạ. Nó đến nhà mình là một điều kỳ quặc, bất
ngờ không giải thích nổi. Nhất định là nó không thể mang hoạ, mà chỉ mang phúc
đến, như cụ Nhiêu Biểu đã nói. Dù thế nào tôi với u nó cũng sẽ nuôi thằng bé
thành người, coi nó như con đẻ, như thằng Khôi, thằng Vỹ, thằng Vọng. Nó kém
thằng Vọng một tháng tuổi, phải chịu làm em. Để tôi lấy cho thằng bé một lá số.
Cứ coi như giờ này, ngày này, tháng này u nó đã sinh ra thằng Quặc.
Nguyễn Kỳ Quặc đã được tái sinh ở cửa nhà ông bà Cử
Nguyễn Kỳ Phúc như thế. Nó cùng với cu Vọng bú chung một bầu vú, nằm chung một
nôi, một vòng tay ấp, mặc chung tã lót, áo quần. Nhiều người hiếm con đến nài
nỉ, thậm chí xin chuộc một món tiền lớn để được nhận thằng Quặc làm con, nhưng
đời nào ông bà Cử Phúc chịu nhường.
Hai đứa trẻ, như hai con chó con, suốt ngày bám váy
mẹ. Chúng được bà nội, cụ Đồ Kha, đặt cho hai cái tên xấu xí cho dễ nuôi: Vện
và Cục. Cu Vện thì rõ rồi, Vện đọc chệch từ Vọng. Nhưng cái tên Cục thì lại có
nguyên cớ. Số là khi cu Quặc và cu Vọng biết chạy lon ton, biết gọi u, gọi bà,
cũng là lúc chúng biết giành nhau củ khoai, quả táo, hay những thứ đồ chơi do
ông Cử đẽo gọt từ gỗ, tre. Một lần hai đứa tranh nhau một quả bưởi. Trái cây vẫn
còn xanh nên không thể ăn được, nên cụ Đồ Kha cho hai thằng cháu đá bóng. Cu
Vọng cả thèm chóng chán. Đá một lúc, nó đòi bổ ăn, và cứ ôm chặt giữa chân
khiến cu Quặc không lấy được. Quặc liền chạy đi kiếm một thanh tre phang vào
đầu vào mặt thằng Vọng.
Đến khi cụ Đồ Kha phát hiện ra hai đứa cùng khóc thét,
một đứa cố giữ quả bưởi, một đứa cố giành lại, thì một bên má thằng Vọng đã bị
cào rách sưng vù, máu chảy toe toét. Sau này thằng Vọng bị một vết sẹo ở đuôi
mắt trái. Tên Cục được bà cụ đồ gọi thằng Quặc từ lần ấy.
Càng lớn, thằng Vện và thương Cục càng lộ rõ sự khác
biệt của hai dòng máu. Vện đậm người, da trắng, mắt nai, tính tình nhút nhát,
hiền lành. Cục cao vỏng, mặt xương, mũi cao, mắt xếch pha màu xanh lơ, nghịch
ngợm như quỉ sứ.
Vào năm thằng Vện và thằng Cục lên mười, có một người
đàn bà lạ tìm đến nhà ông Cử Phúc. Chị đóng vai một con bệnh nón mê úp chụp,
khăn vuông đen quấn kín mặt, bụng lùm lùm như chửa năm sáu tháng. Những con
bệnh tìm đến ông Cử Phúc nhiều người từ những nơi rất xa, có người đến ăn nghỉ
để chữa bệnh hàng tuần. Vì thế việc người đàn bà lạ đến đây là sự thường tình.
Tuy vậy, sự xuất hiện của người đàn bà chứa lần này lại khá thận trọng. Chị kín
đáo nhìn quanh. Chị dừng lại ngoài cổng dò xét động tĩnh, rồi nhẹ nhàng đánh
tiếng vào nhà.
Ông Cử bỗng giật mình khi người đàn bà bỏ khăn ra. Một
gương mặt trái xoan trắng hồng, đẹp một cách sắc sảo và cương nghị với đôi mắt
phượng xếch ngược như mắt nàng Tây Thi trong vở tuồng cổ. Thoáng nhìn, ông Cử
biết ngay người đàn bà trạc hai lăm, hai sáu tuổi này hoàn toàn không bệnh tật
gì.
- Thưa ông, tôi vừa từ chỗ anh cả Khôi đến.
- Khôi nào nhỉ? - ông Cử Phúc làm ra vẻ ngạc nhiên.
- Anh cả lôi con trai ông - Người đàn bà nhìn ông với
ánh mắt như bảo rằng chị đã biết hết cả, không cần rào đón nữa.
Chị ngó nhìn quanh đầy cảnh giác rồi giở tấm vải quấn
quanh bụng, lấy ra một lá thư được gấp rất nhỏ:
- Anh Khôi có thư cho ông.
Ông cử mở kính, đọc những dòng chữ thân thuộc:
"Kính gửi thầy,
Người cầm thư này là chị Cam, cùng nơi làm việc với
con. Chị Cam sẽ nói với thầy về những điều con không tiện viết trong thư. Thầy
u cùng các em có khoẻ không? Con vẫn luôn nhớ gia đình ta. Kính mong thầy khang
kiện.
Con trai, Khôi".
Giờ thì ông Cử không nhìn người đàn bà với con mắt của
một thầy thuốc đối với bệnh nhân nữa, mà ngược lại, chính ông đang có tâm trạng
của một con bệnh. Người đàn bà đến gặp ông đây chính là một cán bộ Việt Minh.
Rất có thể chị ta là cấp trên của con trai ông.
- Tôi hỏi chị khí không phải. Tình hình sức khoẻ và
công việc của cháu Khôi nhà tôi có tốt không ạ?
Thay vì câu trả lời, Cam lấy từ trong lần áo lót ra
một tấm ảnh chân dung đưa cho ông Cử.
- Anh Khôi khỏe mạnh lắm ông ạ. Đây là ảnh anh ấy vừa
chụp. Ông thấy ra dáng một chàng trai khôi ngô tuấn tú không? Anh ấy gửi ảnh
này về cho ông để ông làm cho một tấm thẻ căn cước. Sắp tới Khôi sẽ có việc vào
trong thành Hà Nội.
Ông Cử run run đón bức chân dung đứa con trai suốt ba
năm nay ông không gặp mặt. Vậy là thằng Khôi của ông đã trở thành một đấng nam
nhi rồi. Trông ảnh không ai bảo rằng nó mới mười tám tuổi.
Người đàn bà kéo ghế ngồi sát ông Cử, giọng nhỏ lại:
- Chắc ông cũng biết, lực lượng Việt Minh đang rất lớn
mạnh. Anh Khôi đang được thượng cấp đặc biệt tin cậy giao nhiều trọng trách.
Tại Việt Bắc, chiến cuộc Thu - Đông đã giáng cho quân Pháp những đòn chí mạng…
- Thưa cô. Thế lực quân Pháp ở đồng bằng Bắc Bộ còn
hùng hậu lắm - ông Cử lắc đầu, có ý phản bác những điều Cam vừa nói - Vụ quân
Pháp nhảy dù xuống Phương Đình, Ba Thấu vừa rồi khiến Việt Minh bị mất chỗ
đứng…
- Pháp nhảy dù trong thế yếu. Nó chứng tỏ Pháp phải
chống trả với Việt Minh ở ngay sát nách Hà Nội. Theo nhận định của thượng cấp,
sắp tới Pháp sẽ thiết lập một hệ thống đồn bốt dọc tả ngạn sông Điền, lập chế độ
tề nguỵ để bảo vệ vòng ngoài Hà Nội và khống chế Việt Minh ở vùng tự do Liên
khu Ba. Làng Động của ông là một điểm lập bốt của địch.
- Vâng, thưa cô. Bọn chúng đang chọn đình Đụn làng tôi
để lập bốt. Các cụ phụ lão trong làng đang có đơn kêu lên quan phủ, quan tỉnh,
phản đối.
- Thưa ông Cử. Tôi được thượng cấp chỉ thị đến gặp ông
để bàn về chuyện này. Chúng ta phải tương kế tựu kế. Địch muốn thiết lập hệ
thống chính quyền cai trị ở vùng tề, thì Việt Minh cần biến hệ thống đó thành
cơ sở của mình để phục vụ kháng chiến. Vậy là chúng ta phải có một đội ngũ
những người làm việc hai mang, ban ngày làm việc với địch, ban đêm là người của
ta.
- Tôi hiểu… Nhưng đây là một công việc không dễ dàng…
- Để làm được việc này, Việt Minh phải dựa vào những
người yêu nước như ông, như các bạn của ông là các ông Hội Thiện ở Nghi Sơn,
ông Đồ Sắc ở Chi Hạ, ông Lang Kiêu ở Trầm Bồi…
Ông Cử Phúc tròn mắt, nhìn Cam đầy kinh ngạc.
- Ủa, sao cô lại biết những người bạn của tôi?
- Không có việc gì mà Việt Minh chúng tôi không biết -
Cam nháy mắt, cười, nụ cười vừa tinh nghịch vừa đẹp đến mê hồn - Chúng tôi còn
biết tuần trước tay đồn trưởng Trương tổ tôm và ông đã từ chối. Trương Phiên là
tay chơi tổ tôm khét tiếng lâu nay. Trong khắp huyện Phương Đình này, Trương
Phiên biết chỉ có ông Cử Phúc đáng mặt là đối thủ tổ tôm của hắn mà thôi…
Ông Cử Phúc rùng mình, ớn lạnh.
- Dạ, thưa cô tôi đâu dám… Tôi không thể hầu tổ tôm
ông đồn trưởng Phiên, khi các bô lão làng Động đang phản đối việc Tây lập bốt ở
đình làng.
- Nếu ông nhận lời làm lý trưởng làng Động theo sự bố
trí của Việt Minh; thì ông lại cần phải chơi tổ tôm với đồn trưởng Phiên để nắm
được nhiều thông tin của địch. Nhân đây xin lưu ý với ông rằng viên đồn trưởng
Tây lai Trương Phiên mới gia nhập làng Tây, là một hạt giống mà người Pháp muốn
gieo ở vùng đất này. Trước khi về đồn trú ở đây, Trương Phiên đã tham gia trận
càn ở vùng Khu Trắng và đã phạm một tội ác tày trời…
- Tôi biết vụ sát hại này - ông Cử thở dài - Chính tay
Trương Phiên đã bắn chết ba mươi du kích rồi chặt đầu treo lên cành đa giữa
đồng Trầm Khê.
- Nợ máu này phải trả - Giọng Cam đanh lại - Theo chỉ
đạo của thượng cấp, tên ác ôn này ta muốn khử lúc nào cũng được nhưng vì hắn là
một đầu mối quan trọng nên ta cần khai thác. Vì thế nhiệm vụ của ông Cử là phải
kết thân với hắn. Càng tỏ ra thân thiết càng tốt. Tiếp cận kẻ địch tốt nhất lúc
này lại là lực lượng nhân sĩ trí thức như các vị. Chính vì vậy thượng cấp rất
muốn ông vận động các ông Đồ Sắc, Lang Kiêu, Phó Đại nhận làm các chức sắc cho
địch. Đặc biệt thượng cấp muốn nhờ ông thuyết phục người bạn kết nghĩa của ông
là ông Hội Thiện ra làm Chánh tổng cho Pháp để có điều kiện giúp đỡ Việt Minh…
Ông Cử Phúc nhìn Cam đầy thán phục. Không cái gì qua
mặt cô ta được. Đúng là Hội Thiện là bạn chí cốt của ông, thân nhau tới mức sẵn
sàng đổi vợ như Lưu Bình - Dương Lễ ngày xưa. Hai người cùng là môn đệ ruột của
thầy Đồ Chuông, người bị lỡ chuyến Đông Du với Nguyễn Thượng Hiền vì vướng tang
mẹ, đành về quê ở ẩn, mở trường dạy học. Hội Thiện và Cử Phúc từng cắt máu ăn
thề với nhau ở chùa Phổ Hướng, kết nghĩa huynh đệ suốt đời sướng khổ, hoạn nạn
có nhau.
- Theo tôi biết, người Pháp đã đích thân gặp ông Hội
Thiện bạn tôi ba lần, tha thiết mời ông ấy ra làm Chánh tổng, nhưng bạn tôi từ
chối - ông Cử nói.
- Vậy thì ông hãy khuyên ông Hội Thiện nhận làm Chánh
tổng đi. Pháp đang rất cần sự hợp tác của các nhân sĩ trí thức đã từng được đào
tạo ở các trường do người Pháp xây dựng, lại từng giao du với các văn thân yêu
nước. Ông Hội Thiện là người mà Pháp rất cần lôi kéo, tranh thủ. Nếu ông Hội
Thiện nhận vào tổ chức Việt Minh để lọt vào hàng ngũ Pháp là một hành động yêu
nước lúc này. Việt Minh sẽ có người liên lạc và có các chỉ thị với ông Hội
Thiện bất cứ lúc nào. Chính phủ Cụ Hồ sẽ có ghi nhận và có phần thưởng xứng
đáng khi nước nhà độc lập.
Cuộc trò chuyện bí mật với người đại diện của Việt
Minh đã tạo một bước ngoặt trong đời ông Cử Phúc, đưa ông từ một nhà nho yếm
thế có tư tưởng yêu nước chung chung thành một người dám dấn thân, hành động,
từ một người bàng quan, đứng ngoài cuộc kháng chiến thành người của Việt Minh,
nhận những chỉ thị của Việt Minh để hoạt động trong vùng tề. Hai tháng sau cuộc
gặp gỡ với Cam, ông Cử Phúc đã nhận chức lý trưởng càng Động, chính thức mang
tên Lý Phúc, tập hợp quanh mình một hệ thống chức dịch có chung chí hướng như
ông: Hoạt động hai mang, ban ngày, bề ngoài thì làm việc cho chính quyền bù
nhìn tay sai của thực dân Pháp, nhưng thực chất là người của Việt Minh cài cắm
vào hàng ngũ địch. Những người bạn của ông như Đồ Sắc, Lang Kiêu, Chánh Thạp,
Cửu Cao, Hội Thiện cũng đều được Việt Minh cài vào hàng ngũ địch như vậy.
Nhờ sự giới thiệu của ông Cử Phúc, Cam đã làm quen với
ông Hội Thiện, con quan án sát trấn Kinh Bắc, người đã ngấm ngầm ủng hộ Đề Thám
trong cuộc khởi nghĩa Yên Thế.
Hội Thiện là một trí thức kiêm điền chủ lớn, giao du
rộng, bạn hữu nhiều và đặc biệt có uy tín với nhân dân trong vùng. Sau vài cuộc
gặp gỡ với Cam, Hội Thiện đã tự nguyện gia nhập Việt Minh và đồng ý hoạt động
hai mang, nhận chức Chánh tổng Phương Lâm, một tổng lớn của huyện Phương Đình
tỉnh Sơn Minh.
***
Giả trang một người đàn bà mua lông vịt và đông nát,
Cam còn trở lại gặp ông Lý Phúc vài lần nữa. Một lần để lấy thẻ căn cước cho
Nguyễn Kỳ Khôi và nhận tám trăm đồng bạc Đông Dương của bẩy địa chủ yêu nước
trong huyện ủng hộ chính phủ kháng chiến Việt Minh, mấy lần sau là nhận sơ đồ
hệ thống bố phòng của địch ở bốt làng Động và bốt Phủ.
Còn một mục đích nữa, chuyện riêng tư nhưng vô cùng
thiêng liêng và hệ trọng trong những lần Cam đến gặp ông Lý Phúc. Mãi mãi sau
này, ngoài Cam ra, không ai biết được chủ đích này của nàng. Đó là nỗi khắc
khoải được nhìn thấy mặt thằng Cục.
Cái thằng bé, càng lớn trông nó lại càng khác lạ so
với người anh em cùng tuổi với nó. Bây giờ, khi thằng Vện và thằng Cục đã lên
mười và cùng theo học ở trường làng, chúng khác nhau như thìa với bát nhưng lại
dính nhau như hình với bóng. Thằng Vện ẻo lả thư sinh, còn thằng Cục cao kều,
mặt như Tây lai, mắt xanh, tóc xoăn râu ngô.
Nhiều người ở làng Động xì xầm với nhau rằng thằng Cục
hao hao giống đồn trưởng Trương Phiên. Gã đồn trưởng Tây lai này khét tiếng cả
vùng không chỉ về vẻ ngoài đẹp trai dễ làm xiêu lòng các cô các bà mà còn cả về
sự hiếu sắc và tàn bạo của gã. Trong bất cứ cuộc càn quét tìm diệt nào, tay
chân của gã cũng tìm ra một vài cô gái đẹp để dáng cho gã. Và bao giờ sau khi
thưởng thức xong, gã cũng có cái thú là tháo khoán cho lũ đệ tử chơi hội đồng
để gã vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn. Bằng những chiến công tìm diệt du kích,
xoá sổ nhiều ổ cộng sản, gã đã liên tục được gắn mề đay, thăng chức, được điều
từ đơn vị lính cơ động về giữ chốt phòng thủ vành đai quanh Hà Nội. Ngay từ
ngày đầu về đóng bốt làng Động, ai gặp đồn trưởng Trương Phiên cũng liên tưởng
đến thằng Cục. Đặc biệt là ông Cử Phúc. Lần đầu tên đồn trưởng dẫn lũ lâu la
đến nhà rủ ông đánh tổ tôm, ông kinh ngạc quá suýt kêu lên. Sao ông đồn trưởng
này lại có nét hao hao giống thằng Cục con ông? Cũng một khuôn mặt Tây lai
không nhầm lẫn được, đặc biệt là cái mũi thẳng dọc dừa, đôi mắt hai mí sâu phơn
phớt xanh. Chỉ có điểm khác duy nhất là trán thằng Cục hơi ngắn và hẹp, trán
ông đồn trưởng cao và gồ lên, dữ dội. Cũng may mà hôm ấy ông Cử Phúc trấn tĩnh
lại được, và cũng may hôm ấy thằng Cục và thằng Vện đi học vắng, cho nên chính đồn
trưởng Trương Phiên cũng không biết câu chuyện giống nhau kỳ lạ này.
Cam chú ý đến thằng Cục ngay từ lần đầu giả trang làm
người đàn bà chứa tìm gặp ông Cử Phúc. Dường như đó mới là mục đích chính của
nàng chứ không phải là nhiệm vụ của người cán bộ Việt Minh. Lần gặp thằng Cục
đầu tiên ấy, Cam bàng hoàng lặng lặng, tưởng chừng tim nàng như ngừng đập. Nàng
loạng choạng chực buông chiếc tay nải bên vai. Nàng phải đứng dựa vào gốc cây
xoan cho khỏi ngã. Tự dưng những giọt nước mắt nối nhau chảy. Trong làn nước
mắt nhoè mờ, nàng hình dung ra cái buổi chiều gió bấc ràn rát năm nào…
Có những lần, Cam không đến gặp ông Cử Phúc, mà chỉ
đến để ngắm nhìn thằng Cục. Nàng không dám đến gần mà phải ngắm thằng bé từ xa,
lúc nếp bên bụi tre đầu ngõ, lúc giả vờ nhồi sau đống rơm, lúc giả đò xuống rửa
ở cầu ao. Rất ít khi thằng Vện tách rời khỏi thằng Cục. Chúng cùng nhau đi học
về. Chúng tha thẩn bên bờ ao rình bắt những con châu chấu hoặc dùng hoa mướp
vàng buộc vào cần câu để nhử những chú ếch cốm. Có lúc chúng chơi khăng, hoặc
đi tìm những chạc cây và mọc bên mép nước để làm súng cao su. Buồn cười nhất là
một lần Cam bắt gặp hai đứa chơi trò đái thi. Chúng đứng ở bờ ao, cùng tụt
quần, cùng kéo chìm ra rồi thi nhau ưỡn người đái vào hai chiếc lá khoai nước
xem đứa nào vừa đái xa vừa xuyên thủng được lá khoái. Cam để ý trong những cuộc
chơi, bao giờ thằng Cục cũng tỏ ra thành thạo. Rõ ràng Cục đái xa hơn Vện. Nó
nhanh nhẹn và đặc biệt hiếu động. Thằng Vện có vẻ phát tướng về văn, còn thằng
Cục lại đặc biệt có tướng mạo và tư chất theo nghiệp võ. Càng ngắm, Cam lại
càng thấy nó giống con người ấy lạ lùng.
Sao tạo hoá lại nghiệt ngã đến nhường kia? Nàng đã tàn
nhẫn và thú tính đến mức đang tâm vứt bỏ nó như vứt bỏ nắm rẻ rách ngoài đồng,
vậy mà nó vẫn sống, vẫn lồng lộng như một thiên thần. Sao tạo hoá không cho nó
một dáng vẻ bình thường mắt đen, tóc đen, mũi tẹt như bao đứa trẻ khác của xứ
sở này mà lại bắt nó phải mang tiếp hình hài của kẻ đang gây đau thương tang
tóc, kẻ nợ máu với dân tộc nàng?
Quả là một trớ trêu của định mệnh, một trừng phạt khắc
nghiệt với riêng nàng. Những ý nghĩ khiến trái tim nàng đau buốt. Nàng vừa hạnh
phúc khi nhận ra giọt máu bỏ rơi của mình đã có một nơi nương tựa tin cậy, lại
vừa dằn vặt, đau đớn khi biết mình đã vĩnh viễn mất nó.
Rình mãi, rồi Cam cũng tìm được cơ hội để gặp riêng
thằng Cục.
- Này Cục. Cô trông cháu chằng giống con nhà ông bà Cử
Phúc tẹo nào. Cháu là con nuôi phải không? - Cam đón đầu thằng bê lúc nó đang
đuổi bắt một con nhái để làm mồi câu.
Cam cho nó gói kẹo caramen để làm quen. Lúc đầu, thằng
Cục tỏ ra đặc biệt thích thú với thứ kẹo bọc giấy mà lần đầu trong đời nó được
thấy, nhưng khi nghe đến chuyện con nuôi con đẻ thì nó trừng mắt, phẫn nộ:
- Bà chỉ nói bậy. Tôi với anh Vện là hai anh em sinh
đôi.
- Cháu thử soi gương mà xem. Hai đứa chằng giống nhau
tẹo nào… Với lại, cháu có một cái bớt màu lông chuột ở dưới rốn mà thằng Vện
không có. Các bạn trong xóm hay bảo cháu là thằng con hoang nhặt ngoài bụi tầm
xuân trên gò ông Đống, đúng không?
Thằng Cục cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn thiu. Nó lén quay
người, tụt quần nhìn nhanh xuống dưới rốn. Sao người đàn bà này lại biết cái
bớt ở dưới rốn nó nhỉ? Người này đã nhìn thấy nó tắm ở ao đình hay bà ta là một
phù thuỷ? Bà ta lại còn biết rõ cả bọn trẻ con trong làng nữa chứ. Đúng là bọn trẻ
láo lếu, nhất là thằng Ngạnh vẩu con nhà Ngao hay gọi nó là thằng con hoang,
thằng bị quạ thả ngoài đồng.
- Cô nói đùa thế thôi… - Cam bỗng nghẹn ngào.
Cử chỉ ấy khiến thằng Cục chú ý. Người đàn bà này thật
lạ lùng. Phải cảnh giác. Bà ta lấy những cái kẹo đặc biệt quí hiếm này ở đâu để
cho nó? Tặng kẹo thì phải vui lên chứ sao lại sụt sùi chực khóc thế kia?
- Này, cô bảo… Nhớ chia cho anh Vện kẹo để hai anh em
cùng ăn nhé… Nhớ yêu thương nhau, đừng đánh nhau nhé…
Nói rồi Cam rút từ trong người ra một vật. Một chiếc
vòng bạc có kèm chiếc vuốt hổ. Người nàng bỗng run bắn lên khi kéo thằng Cục
vào lòng để đeo vào cổ nó chiếc vòng bạc. Nàng khóc. Những giọt nước mắt lớn
chảy xuống tay thằng bé, khiến nó hoảng hốt vứt trả chiếc vòng, bỏ chạy.
***
Cam, chính là người mẹ trẻ đã bỏ thằng Cục ở gò ông
Đống đầu làng Động mười năm về trước. Tên gọi khai sinh của nàng là Bướm, một
cái tên thoạt nghe có vẻ thô lậu, nhưng lại đượm mầu phù phiếm, phong tình.
Theo lời ông Cai Sâm, bố đẻ của Bướm, thì mẹ nàng là
con của một bộ tướng tài ba của nghĩa quân Đề Thám. Vào thời loạn lạc ấy, mẹ
nàng mới chỉ là một cô bé mười tuổi nhưng rất xinh đẹp. Cô bé trở thành chiến
lợi phẩm của một ông Đội khố đỏ, khét tiếng cờ bạc. Đêm trước trận đánh vào khu
căn cứ Bố Hạ, đối thủ của Cai Sâm bị thua cháy túi, phải gán đứa con gái chiến
lợi phẩm cho Cai Sâm. Hôm sau, ông Đội khốn khổ ấy chết trận. Cai Sâm đem cô
gái gửi một người bà con ở vùng Đáp Cầu nhờ nuôi, với ý định đợi lớn một chút
sẽ dùng làm thê thiếp. Và Cai Sâm không phải đợi lâu. Vài năm sau, khi Cai Sâm
giải ngũ, cũng là lúc trái cấm vừa chớm thì. Ông kịp nếm mùi của lạ. Nàng có thai.
Đợi tiếp một năm, đủ thời gian mẹ tròn con vuông, Cai Sâm giữ lại đứa con gái
xinh xẻo, gửi người nuôi tiếp, còn người mẹ trẻ đem bán cho một quan lang ở
Mường Bi, lấy mười đồng bạc hoa xoè.
Trong cuộc đời binh nghiệp, Cai Sâm có hàng tá vợ,
hàng đống con rơi, nhưng chỉ có Bướm, đứa con với người con gái xinh đẹp mang
máu huyết anh hùng của nghĩa quân Hoàng Hoa Thám, được Cai Sâm mang về. Ông nói
dối người vợ sư tử Hà Đông rằng Bướm là con gái yêu của người bạn cùng quân ngũ
đã từng lấy thân mình cứu sống ông trong trận bọn quan binh Pháp lùa những
người lính khố đỏ vào thiên la địa võng của núi rừng Yên Thế.
Càng lớn, Bướm càng đẹp lồ lộ. Mười lăm tuổi, nàng đã
phổng phao hơ hớ như cô gái mười tám. Nhiều chàng trai chỉ ước ao được lọt vào
mắt nàng. Vợ chồng Cai Sâm bỗng lên giá. Hệt như chuyện vua Hùng ngày xưa. Vừa
có ý định kén rể, các Sơn Tinh, Thuỷ Tinh đã lục tục kéo đến. Có những ông
Phán, bà Hàn, bà Đốc quen biết Cai Sâm từ đời tám hoánh, nay bỗng đánh tiếng
muốn làm thông gia. Thế rồi chàng Sơn Tinh đã xuất hiện. Người ấy là Trương
Phiên, con trai út của ông Bếp Tảo, bạn cùng quân ngũ với Cai Sâm. Bếp Tảo đi
lính khố đỏ, biên chế chủ yếu ở đơn vị hậu cần. Do có tài nấu nướng, lại là chỗ
họ hàng với quan Tổng đốc Hoàng Trọng Phu, nên thường được mời làm đầu bếp
trong các buổi đại tiệc các quan Nam triều tiếp các quan nước mẹ Đại Pháp. Có
một câu chuyện đàm tiếu về Bếp Tảo thời kỳ ấy. Ấy là thời gian ông lấy bà Tư
Nguyệt. Thị Nguyệt vốn là một me Tây nổi tiếng ở vùng Đáp Cầu. Trước khi biết
Bếp Tảo, Thị Nguyệt đã là nhân tình của viên quan ba Pháp Fournier. Khi Thị
Nguyệt có mang một tháng thì viên quan ba Fourmer phải điều chuyển đi chiến
trường Angiêri. Biết vậy nhưng vì cần xâm nhập vào giới thượng lưu Pháp, Bếp
Tảo sẵn sàng chấp nhận việc quan ba Fournier đúc cốt để mình tráng men. Rất
mừng là Trương Phiên sinh ra không mang trong mình dòng máu oẳn tà oằn Phi châu
mà là sắc trời xanh trong mắt, mầu đặc trưng của vùng Địa Trung Hãi, miền Nam
nước Pháp. Mặc miệng lưỡi thế gian, theo câu cách ngôn phương Tây: "Chó cứ
sủa, đoàn người cứ tiến", ông Bếp Tảo và bà Tư Nguyệt cùng với cậu con
trai Trương Phiên vẫn đạp trên dư luận, thẳng tiến vào giới thượng lưu.
Mười chín tuổi, Trương Phiên theo nghiệp cha tráng men
vào học trường võ bị Sơn Tây. Ra trường với một bông mai vàng trên ve áo, gặp
Bướm lần đầu tiên, chàng Tây lai đẹp ngời ngợi, cao một mét bẩy mươi nhăm, mẫu
người lý tưởng cho các võ quan tương lai, như người bị bắt mất hồn. Đáp lại,
Bướm cũng như một con thiêu thân, lao hết mình về phía ngọn đèn. Suốt tháng
giêng hai, họ quấn lấy nhau, đưa nhau từ hội chùa Hương đến hội chùa Thầy.
"Gái chưa chồng đến hang Cắc Cớ. lai chưa vợ đến hội chùa Thầy". Hang
Cắc Cớ, là cái hang định mệnh của Bướm. Ở đó, nàng đã trao thân cho Trương
Phiên.
Khi Bướm có mang đến tháng thứ hai thì chàng Trương
Phiên bỗng lặn một hơi vô tăm tích. Lý do là ông Bếp Táo được Chính phủ bảo hộ
tặng Bắc Đẩu bội tinh, được Chính phủ Nam Triều tặng hàm thất phẩm và được điều
chuyển về Hà Nội. Lọt vào Hà Thành hoa lệ, Trương Phiên bỗng bị vây bủa, bị
choáng ngợp bởi thế giới thượng lưu với hàng trăm tiểu thư khuê các. Ba tháng
sau, chàng sĩ quan tương lai của Chính phủ bảo hộ làm lễ đính hôn với nàng Kiều
Nhi, con gái quan Tham tá Bùi Tử Do, một yếu nhân của Hội đồng Dân biểu Bắc Kỳ.
Cái Sâm như người bị ỉa vào mặt, mấy lần mang cây súng
kíp chĩa vào giữa ngực Bướm định bóp cò. Rồi ông gầm lên như con cọp bị trúng
thương, vứt khẩu súng như vứt một que củi vớ chai rượu ngang tu ừng ực. Bướm
muốn phát điên. Nàng trốn cha, bỏ nhà đi lang thang vào trong tít vùng núi Kim
Bôi, Hoà Bình.
Cái thai, như một nghiệp chướng, suốt chín tháng trời
quăng quật, thậm chí bị đày ải, bị nguyền rủa, bị hành hạ, cuối cùng mới chịu
chui ra và bị Bướm vứt ở bụi tầm xuân gò ông Đống làng Động. Vứt con đi rồi,
nàng mới thấy hành động của mình là điên rồ, là mất nhân tính. Chiều tối, với
lòng hối hận tột cùng và sự dày vò của lương tâm, nàng trở lại tìm con, nhưng
thằng bé đã bặt vô âm tín. Hoảng loạn, điên khùng, nàng băng qua cánh đồng, lao
ra bờ sông và nhảy ùm xuống dòng nước buốt giá.
Hệt như trong truyện cổ tích. Đêm trăng suông giá rét
ấy, vợ chồng người kéo vó bè trên sông đã cứu sống Bướm. Biết được cảnh ngộ éo
le của nàng, họ đến gặp sư cụ chùa Phổ Hướng, một ngôi chùa cổ trơ trọi giữa
đồng, xin cho nàng ăn mày cửa Phật.
Mười bẩy tuổi, Bướm xuống tóc, lấy pháp danh Thích Đàm
Hiên.
Những năm 1939-1940, phong trào Dân chủ và Mặt trận
Bình dân tan rã, Pháp trở lại đàn áp phong trào cách mạng ở thuộc địa. Chùa Phổ
Hướng, nằm ở ven sông, xa làng, bốn bề bao bọc bởi luỹ tre ken dày song mây và
um tùm bóng cổ thụ, trở thành cơ sở bí mật, nơi nuôi giấu các chiến sĩ cách
mạng.
Ni sư Thích Đàm Hiên bản tính hiếu động, quyết liệt,
tràn trề đam mê, khám phá, dù không tự giác, mặc nhiên dần thành cầu nối, giao
liên giữa những người cộng sản.
Và rồi, sự nghiệt ngã của định mệnh một lần nữa lại
kéo ni sư Thích Đàm Hiên trở về với cõi tục. Nàng yêu Lê Thuyết, uỷ viên Liên
khu uỷ Hữu ngạn, một chiến sĩ cách mạng trung kiên. Nàng tình nguyện gia nhập
tổ chức cộng sản của Lê
Thuyết và theo anh rời chùa Phổ Hướng đi hoạt động ở
các xóm thợ, vùng quê.
Từ đây, với mật danh Đào Thị Cam, ai sư Thích Đàm
Hiên, tức cô Bướm ngày xưa, thực sự trở thành người của Việt Minh, hoạt động
trong một đường dây bí mật khắp các tỉnh châu thổ sông Hồng.
***
Từ ngày thằng Cục gặp người đàn bà tên Cam, tính tình
nó bỗng nhiên đổi khác. Chiếc vòng bạc nó vứt trả, đã được người đàn bà giắt ở
chạc ba cây sung. Ngay sau đó Cục đã quay lại và tìm thấy. Nó cất thật kỹ chiếc
vòng bạc có vuốt hổ trong một túi vải, lâu lâu lại mở ra ngắm nghía, như ngắm
một thứ bùa hộ mệnh. Nó trầm lặng, ít nói và hay tách rời thằng Vện, tha thẩn
đi chơi một mình.
Cục thường xem lại cái bớt màu lông chuột ở dưới rốn
nhiều lần và cứ vơ vẩn nghĩ về những điều mà người đàn bà lạ đã nói với nó. Rồi
không thể đừng được, Cục mang mối hoài nghi này hỏi bà nội. Bà Đồ Kha vốn không
biết nói dối bao giờ. Bà ngạc nhiên về cái vòng bạc và người đàn bà đã tặng
thằng Cục vật quí. Bà thú nhận rằng thằng Cục đúng là được sinh ra từ bụi tầm
xuân gò ông Đống.
- Nhưng ai đẻ ra cháu hở bà? Vẫn là mẹ Phúc đấy chứ?
- Thì mẹ Phúc chứ còn ai nữa? Cháu với anh Vện vẫn là
anh em sinh đôi mà… Mà này, đừng nghe ai xui nữa nhé. Gặp người đàn bà ấy thì
hãy tránh xa ra cháu nhé… - Bà Đồ Kha giải thích qua loa rồi vội đánh trống
lảng sang chuyện khác.
Ý nghĩ về nơi sinh của mình luôn trở đi trở lại trong
giấc ngủ của thằng Cục. Nó mơ tưởng đến gò ông Đống như con chiên mơ về vùng
đất thánh. Và rồi, như câu chuyện Thạch Sanh bà Đồ Kha thường kể cho các cháu
nghe, Cục cũng có khát vọng như chàng Thạch Sanh muốn trở lại gốc đa xưa nơi đã
sinh ra mình. Nó lầm lùi ra bờ ao đẵn một cây trúc bánh tẻ thật già, chọn một
đoạn thật thẳng, dài hai sải tay, lừa lúc giữa trưa, thằng Vện và cả nhà thiu
thiu ngủ, một mình nó ra gò ông Đống. Khóm tầm xuân trên gò giờ đã trở thành
một búi to rậm rạp. Bọn trẻ chăn trâu thường bảo nhau tránh xa bụi tầm xuân này
vì sợ trong đó có ma quỉ. Nhưng thằng Cục cóc sợ Nó cần phải biết nơi đẻ ra nó
như thế nào. Với dũng khí của chàng Thạch Sanh, nó lom khom bò lên gò ông Đống,
tiến đến sát bụi tầm xuân. Chà chà, những đoá tầm xuân cánh trắng, nhị vàng
giống như loài hoa hồng trắng thơm điếc mũi. Mẹ nó thật khéo chọn, nơi sinh hạ
nó thật là độc đáo. Những cây tầm xuân vươn dài ra, uốn cong, tạo thành một
vòm, kín, như vòm cung điện.
Cục đảo quanh bụi tầm xuân một vòng. Tự nhiên nó nảy
sinh một nỗi ham muốn bồng bột rất trẻ con là được chui vào nằm giữa bụi tầm
xuân, giữa vòm cây ken dày lá xanh và hoa trắng thơm ngát, giữa trưa nắng mà
vẫn râm mát như một cung điện, nơi mười năm trước nó đã được sinh ra, xem cảm
giác êm khoái đến mức nào. Bằng một động tác rất thận trọng, nó ép người xuống
cỏ, đưa chiếc gậy trúc vào giữa bụi, gạt mấy cành gai và từ từ trườn vào.
Cục nhắm mắt lại. Hai cánh mũi nó mở thật to, hít thật
sâu mùi hương thanh khiết, nồng nàn của hoa tầm xuân. Nó tưởng tượng mình đang
ở trong một cung điện nguy nga đầy hương thơm và tràn ngập những hào quang.
Hình như đâu đây có tiếng xiêm áo sột soạt. Hình như những nàng tiên với những
tà áo dài tha thướt như suông khói đang từ trong cung điện tiến ra chào đón nó.
Bỗng, búp. Một tiếng kêu rất nhẹ. Bàn tay trái thằng
Cục buốt nhói. Một con rắn hổ trâu đen trũi loáng qua mắt Cục.
Toi rồi. Nó vừa bị rắn mổ. Phản xạ đầu tiên của thằng
Cục là toại người ra khỏi bụi tầm xuân, lăn một vòng xuống chân gò.
Chỉ nửa tiếng nửa, nó sẽ chết. Y nghĩ ấy khiến Cục
rùng mình, toát hết mồ hôi. Nó dùng bàn tay phải nắm chắc cổ tay trái để nọc
không chạy lên tim. Thấy. không an toàn nó cởi dây rút quần quấn quanh cánh tay
mây vòng thật chặt.
Khi thằng Cục chạy về đến cổng nhà, cũng là lúc nó
ngất xỉu, mắt trợn ngược không biết gì. Ông Cử Phúc lao thẳng từ trong nhà ra,
ôm lấy thằng con.
Bằng linh tính nghề nghiệp, ông biết phải làm gì. Chỉ
chậm vài phút nữa, thằng bé sẽ chết. Cánh tay trái thằng Cục sưng vù, tím đen.
Ông Cử Phúc chích tĩnh mạch nặn máu nhiễm độc và bằng thứ thuốc đặc hiệu gia
truyền, ông cho Cục uống để tiêu nọc, trợ tim.
Thằng Cục được cứu sống, nhưng từ đó, tai nó bị nghễnh
ngãng, tay trái bị teo cơ, suốt đời mềm oặt như dải khoai nước.
Cũng từ đó, không bao giờ Cục đặt chân đến gò ông
Đống. Nó cố quên cái nơi nó sinh ra, cố quên người đàn bà đã xui nó tìm ra gò
ông Đống để khiến nó tật nguyền suốt đời.