Yêu !

Yêu là chết trong lòng một ít 
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu 
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu 
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết 

           Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt 
           Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu 
           Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! 
           - Yêu, là chết trong lòng một ít 

Học lạc lối giữa u sầu mù mịt 
Những người si theo dõi dấu chân yêu 
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu 
Và tình ái là sợi dây vấn vít 
Yêu, là chết ở trong lòng một ít


                                     Xuân Diệu.