Những điều vô lý về mẹ lại trở thành những điều có lý
nhất trên đời đối với mỗi chúng tôi… Mẹ tôi là một tổng hòa của những điều vô
lý. Có điều gì đó dường như không bình thường lắm khi một đứa con lại nói về mẹ
của mình như vậy…
Mẹ đen, ốm, lùn, khuôn mặt nhỏ, mũi thấp, đó là điều
vô lý thứ nhất. Ông bà ngoại đều to cao, trắng trẻo, mũi cao, mặt chữ điền, các
dì và cậu cũng vậy. Mẹ nhỏ bé trong gia đình và cũng nhỏ bé giữa cuộc đời. Điều
vô lý này về sau lại trở thành cái có lý, đã 50 rồi mà mẹ còn mi-nhon lắm, ai cũng bảo mẹ trẻ lâu, trong khi các cô bạn cùng thời
của mẹ đã phải lo đi thẩm mỹ viện để tân trang, tu sửa… Ấy vậy mà trong thân
hình bé nhỏ hạt tiêu ấy lại ẩn chứa một tính cách mạnh mẽ dữ dội đến lạ kỳ.
Điều vô lý thứ hai. Tôi nghe các dì kể hồi nhỏ mẹ vốn nổi
tiếng là “Bông lì”, không sợ bất cứ con gì và cũng không tin bất cứ điều gì.
Tính mẹ thẳng thắn, đôi khi trở nên nóng nảy, yêu ai thì nói, ghét ai thì chửi,
mẹ không bao giờ chịu thua kém ai, chả ai ăn hiếp được mẹ. Còn nhớ hồi bán đồ
chơi ở chợ Đầm, bà Thảo, bà Hồng giành khách đã bị mẹ làm cho một trận nhớ đời!
Mẹ nóng tính là vậy, ngoại hình chỉ ở mức trung bình, vậy mà ba vẫn “đổ” và mãi
đến giờ vẫn không muốn đứng dậy!
Điều vô lý thứ ba. Theo lời mẹ kể thì hồi đó ba học giỏi
nhất lớp, lại đẹp trai và hiền nên lúc nào cũng có nhiều vệ tinh vây xung
quanh. Còn mẹ thì “lẹt đẹt” với những con số, vật vã lắm mới vượt qua được kỳ
thi tú tài với kết quả… toòng teng. Vì vậy mẹ nhìn ba rất chi là ngưỡng mộ và…
để đó, chỉ vậy thôi. Ấy thế mà bẵng đi năm năm sau, ba đột ngột trở về trong
màu áo lính xanh và… cưới. Một năm sau có tôi. Một năm sau nữa, có em gái tôi.
Mười hai năm sau nữa, em trai tôi chào đời. Quả là một sự vô lý có hậu! Những
năm sóng gió ba bị mất việc, gia đình tôi từ chỗ giàu nhất xóm rớt xuống thành
nghèo nhất xóm, một tay mẹ vất vả nuôi cả nhà.
Tính mẹ vốn cứng cỏi như đàn ông, vậy mà mẹ lại có những
nghề tay trái rất ư là nữ tính – đó là điều vô lý thứ tư. Mẹ vẽ tranh, làm bánh
kem, may quần áo, thiết kế những đồ lưu niệm xinh xinh. Mẹ có thể bỏ ra hàng giờ
để bắt muỗi theo phương pháp mới sáng tạo. Mẹ cực kỳ nhạy cảm với vấn đề sức khỏe
và đời sống, mẹ có hàng lô tạp chí thuốc cất kỹ trong tủ sắt. Những câu chuyện
của mẹ chúng tôi đã thuộc đến từng chi tiết, vậy mà mẹ vẫn kể đi kể lại, vẫn
say sưa và hứng thú như lần đầu. Mẹ bản lĩnh là thế nhưng lại khóc tu tu khi
con chó Bi qua đời. Đối
với chị em tôi thì tình thương của mẹ thật khó có thể cảm nhận được bằng các
giác quan trực tiếp. Như là mẹ đứa bạn thân tôi vẫn làm: những nụ hôn, những cái bẹo má, những khi
chải đầu tết tóc cho con gái cưng… Mẹ thì không như thế – và chúng tôi đã từng
cho rằng đó là cả một trời vô lý! Cái tuổi dậy thì ngớ ngẩn đã biến tôi thành một
đứa ngỗ ngược, không ít lần làm mẹ buồn. Thậm chí, nói ra thật xấu hổ, khi mẹ
xa nhà một thời gian, tôi đã từng muốn mẹ… đừng về nữa. Sinh ra tôi, có lẽ cũng
là một sự vô lý của mẹ! Mấy năm gần đây, khi chúng tôi lần lượt vào đại học, mẹ
càng thêm vất vả. Ba chạy xe ôm nuôi chị em tôi ăn học, ở nhà chỉ còn một mình
mẹ bươn chải nuôi thằng út. Em gái tôi học mỹ thuật, mẹ bắt nó phải vẽ đúng thực
tế căn phòng trọ của ba cha con – để mẹ tưởng tượng. Rồi mẹ gửi đồ tiếp tế
luôn, toàn là những món khoái khẩu của chị em tôi, ăn vào như nuốt được cả vị đắng
của những giọt mồ hôi nhọc nhằn. Mẹ chẳng than phiền gì, lúc nào cũng động viên
ba cha con cố gắng, thật ra người phải cố gắng là mẹ mới đúng – âu đó cũng là một
điều vô lý.
Hơn nửa đời người mẹ vẫn chưa thôi lo nghĩ, vẫn chưa
thôi căng mình trước cuộc đời, vẫn chưa thôi diễn vai chính trong gian nan và
vai phụ giữa hạnh phúc. Ngày xưa tôi thần tượng những Jang Dong Gun, Lam Trường,
Nicole Kidman, nhưng giờ đây không ai khác ngoài mẹ. Mẹ tôi là một tổng hòa của
những điều vô lý.
Nhưng cả ba, tôi và các em đều yêu cái sự vô lý ấy và
đó lại trở thành điều có lý nhất trên đời…